Bạn đọc thân mến,
Năm 2018 khép lại ấm áp và ngọt ngào đối với người Việt Nam, không chỉ thể hiện qua các chỉ số tăng trưởng về kinh tế, xã hội mà còn bằng sự kiện thể thao vô cùng đáng nhớ: Đội tuyển bóng đá quốc gia giành chức vô địch AFF Cup sau một thập niên khát khao, chờ đợi. Sự kiện này trở thành ngày hội non sông, gợi ra không ít điều suy ngẫm trước thềm năm mới.
Một nền bóng đá từng chứng tỏ được thực lực, có cầu thủ hay, có cổ động viên hùng hậu, có mạnh thường quân nhiệt huyết nhưng hơn nửa thế kỷ qua vẫn chập chờn trong mộng đẹp? Phải chăng chúng ta thiếu những điều kiện thiết yếu mà đội tuyển quốc gia hiên nay đang sở hữu? Đó là sự đào tạo bài bản và có chiều sâu theo chuẩn quốc tế, là tinh thần đoàn kết và tính chuyên nghiệp của cầu thủ, là tài năng và bản lĩnh của huấn luyện viên, là ý thức thượng tôn danh dự và giá trị đất nước lên lợi ích cá nhân, và trên hết là sự liêm chính và minh bạch của toàn đội bóng qua các trận đấu. Người yêu bóng đá thực sự tin vào huấn luyện viên, tin vào đội tuyển của mình, dù hành trình phía trước không phải lúc nào cũng là niềm vui thắng lợi.
Bóng đá chỉ là một phần của đời sống xã hội. Kinh nghiệm của bóng đá không thể áp dụng nguyên xi vào các lĩnh vực khác nhưng cách thức và tinh thần làm nên thành công của đội tuyển quốc gia trong năm qua hẳn mang lại những gợi ý hữu dụng cho công việc của mỗi người, từ quản lý gia đình, điều hành cơ quan đến lãnh đạo đất nước.
“Trời đã mới người càng nên đổi mới/Mở mắt ra thấy rõ ràng tân vận hội” (Phan Bội Châu). Chào Xuân Kỷ Hợi đang về, kính chúc bạn đọc an khang, thịnh vượng.
Hãy là người bình luận đầu tiên